CFC_C10D_Fighting!!!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI...

2 posters

Go down

KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI... Empty KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI...

Bài gửi  thaongan_kyo Thu Jan 27, 2011 8:37 pm

Cái Giang mở tách lon coke, hỏi tôi:-Tủ bên cạnh mày là của ai thế?
Tôi ngớ ra nhòm sang bên cạnh, chịu. Sao cơ? Không có gì. Tao tiện mồm hỏi chơi thôi. Tại thấy đẹp đẹp.
Đúng là ngăn tủ bên cạnh được trang trí rất lạ bằng những khối đen trắng, thế là bây giờ nghe Giang hỏi tôi mới để ý thấy. Ánh nắng buổi sáng chiếu xiên qua cửa sổ đúng vào phần trên ngăn tủ làm cho tấm biển đồng gắn số hiệu của nó bắt sáng trở nên lấp la lấp lánh. 25C cũng là một con số dễ nhớ nhỉ.
***
Giang là đứa bạn thân gần như duy nhất của tôi, thân từ hồi cấp ba tới giờ. Với đôi tay luôn phải bọc trong găng tay đen tôi biến thành một chú ốc cô độc, một tai nạn bất ngờ ngay tuef đầu năm lớp 10 đã cướp mất bàn tay trái, đồng thời cướp sạch cả tự tin của tôi. Một năm đầu tiên, hầu như bất cứ lúc nào tôi cũng bắt gặp những ánh mắt tò mò hay thương cảm, tôi đều khóc. Những lúc ấy cái Giang luôn ở bên cạnh tôi.
Cuối tuần tôi hay về chỗ Giang. Nó không ở trong kí túc xá mà thuê riêng một phòng nhỏ bên ngoài. Con gái khoa văn là vậy, không thích ở những chổ đông đúc ồn ào mà cần không giang riêng để cho sáng tạo bay bổng, nó lý luận thế. Tôi học khoa tin, thật may mắn, cứ ngồi trước máy tính là tôi không nghĩ ngợi linh tinh gì nữa
Một giờ sáng, cái Giang đã ôm cuốn truyện ngủ thiếp đi từ lúc nào. Tôi không sao ngủ được, nên lại lồm cồm bò dậy mở máy tính online. Tôi click ngẫu nhiên vào một đường dẫn sẵn có và một blog mở ra. Chủ nhân (nick là Ha, cụt ngủn khó đoán) không viết nhật kí mà viết tiểu thuyết là " điệu buồn 25C". 25C, một sự trùng hợp đáng tò mò. Đó là một tiểu thuyết nhiều kì khá dài, viết hơn nữa năm rồi mà vẫn chưa kết thúc, tôi cắm đầu mê mải đọc.
Tiểu thuyết viết khá hấp dẫn, trong đó có đoạn: "Đứng trên ban công nhìn về phía cánh đồng xa xa, tôi chợt phát hiện thấy cả một cánh đồng hoa hướng dương vàng rực trong nắng. Màu vàng ấy gợi lên một sức sống mãnh liệt. Nó làm tôi có cảm giác tức ngực muốn khóc. Tình yêu rốt cuộc là gì vậy?"...
Gần trường tôi cũng có một cánh đồng hoa hướng dương, lại thêm một sự trùng hợp nữa. Thật là lạ! Lần đầu tiên tôi phát hiện thấy cánh đồng hoa hướng dương, tôi đã hào hứng chỉ ngay cho Nam. Anh là người con trai đầu tiên làm cho tôi ấm áp trở lại. Tôi tưởng rốt cuộc thì hạnh phúc cũng đã mỉm cười với mình. không ngờ, một năm sau, người nói chia tay lại chính là Nam. Anh ấy chỉ nói một câu "xin lỗi. Nhưng, chúng ta dừng lại nhé." Rồi quay người, bỏ đi, không hề ngoái lại, dù chỉ một lần.
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu lí do thực sự là gì. Nhưng có ý nghĩa gì đâu, khi rốt cuộc chính Nam đã muốn thế. không ngờ người ta lại có thể nói câu chia tay đơn giản đến vậy. Y như một nhát dao lia cực nhanh. Nhưng dù có nhanh hơn nữa thì vết dao nào cũng để lại vết thương. Sau đó tôi tránh mặt Nam. Thực ra, chính xác là chúng tôi tránh mặt nhau. Những lần hiếm hoi thoáng thấy bóng anh, tôi vẫn không sao xóa được cảm giác nghèn nghẹn nơi lồng ngực.
***
Tôi đánh dấu blog của Ha, mỗi ngày đều ghé xem đều đặn. Hôm nay vừa có thêm entry mới. "Hôm nay tôi lại đi ngang nhà thể chất, lại nhìn thấy cái ngăn tủ đựng đồ quen thuộc. Như một thói quen vô thức, tôi chạm vào tay nắm, miết nhẹ ngón tay lên lớp bụi mờ mờ bên trên. Số 25 hàng C, nơi tình yêu đầu tiên của tôi bắt đầu, tôi thường xuyên đứng trước ngăn tủ, ngăm nhìn nó, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ có ý định mở ra, thật không thể lí giải nổi, nhưng chỉ khi nhìn thấy tấm biển đồng để số 25C, tôi mới có thể yên tâm rời đi."
Tôi sững người. Không thể nào, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được. Chẵng nhẽ. Ha chính là chủ nhân của ngăn tủ bên cạnh tôi hay sao? Tôi bắt đầu thấy tò mò khủng khiếp. Sao tôi chưa từng gặp chủ nhân của ngăn tủ 25C đó nhỉ? Trong ngăn tủ đó có gì? Có khi nào đó là nơi cất giữ những kỉ niểm của mối tình đầu tan vỡ? Tôi đem ngờ vực của mình hỏi Giang. Nó trố mắt nhìn tôi:
-blog nào? tiểu thuyết nào? Chả biết mày đang nói gì?
-tao đọc từ favorites của mày mà?
-Làm gì có? sao tao chẳng nhớ gì hết?
Tôi mở máy tính của Giang lục tìm một hồi. Thật lạ lùng, phần favorites của Giang chỉ lèo èo vài ba địa chỉ, tuyệt nhiên không tìm thấy blog kia đâu. Quỷ thật! Chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm? Buổi tối tôi online sớm. Check địa chỉ IP của Ha quá đơn giản với một sinh viên khoa tin như tôi. Entry mới của Ha được viết cách đây 17 phút, có thể giờ này ha vẫn còn đang online. Tôi chon một loại virut không nguy hiểm lắm, nhưng khó diệt hack vào máy tính của Ha. Ngồi chờ một chút, đúng như dự tính của tôi, điện thoại di động của tôi reo vang, Giọng của Giang:-Mày ơi, máy tao bị virut rồi, làm cách nào bây giờ? Sao lại là Giang cơ chứ.
***
Tôi đã đi đến gần nhà Giang. Bổng có tiếng chuông điện thoại. Giọng Giang vui vẻ:
-Mày ơi, mua giùm tao con cá được không? tối nay tao trổ tài món canh cá hảo hạng nhá?
May quá đối diện nhà Giang có cái siêu thị. Tôi tạt lun vào, đang giờ cao điểm, người ra người vào tấp nập. May cho tôi là khu vực đông lạnh không quá đông nên nhiệm vụ của tôi được hoàn thành nhanh chóng. Cửa nhà Giang chỉ khép hờ, chắc là để sẵn đợi tôi. Nhưng, tôi định thò tay đẩy cửa thì khựng lại. Trong nhà có tiếng nói. Tôi tò mò ghé mặt nhìn vào. Không thấy Giang, chỉ thấy lưng của một người con trai. Tôi căng mắt lên nhìn chằm chằm. Tôi sợ nhìn nhầm. Nhưng, cái lưng ấy, cái gáy ấy, cả giọng nói đều quá quen thuộc với tôi. Nam. Tôi đặt túi nilon có con cá bên trong ngay cửa nhà Giang và bỏ đi. Tự nhiên tôi thấy mình hoàn toàn xui xị, ngay cả một chút sinh lực để tức giận cũng không còn. Cảm giác cơ thể đã bị rút kiệt đến trống rỗng. Giang là đứa bạn thân duy nhất của tôi và Nam người con trai duy nhất sưởi ấm trái tim tôi... thật cay đắng!
***
Giang tìm thấy tôi ngồi thu lu sau đống bàn ghế long chân nhà kho của trường, mặt nhòe nhoẹt nước. Nó nhẹ nhàng lại gần, ngồi xuống bên cạnh im lặng. Tôi không nghĩ mình mở lời trước. Một lát, Giang cất tiếng ngập ngừng:
-Tao xin lỗi
-Đơn giản thế cơ à? Các người đều giỏi đơn giản hóa mọi việc nhỉ. -Tôi chua chát
-Mày nói thế có ý gì? Hóa ra mày tưởng tao và Nam...? mày điên à?
-Thế mày xin lỗi về chuyện gì?
-Tao giấu mày một số chuyện.
...
-Chỉ vì tao trót hứa với Nam. Anh ấy vẫn liên lạc với tao để hỏi thăm tin tức của mày
-mày là Ha
-không, Nam.
-không thể nào. lần trước tao hack trúng máy tinh của mày mà?
-Không, máy của Nam. Anh ấy gọi cho tao, nhờ tao hỏi mày cách diệt virut, nên tao...
-Mày biết lí do Nam bỏ tao?
-Ừ.
-Là?
Giang không nói gì nữa. Nó im lặng cầm lấy bàn tay đeo găng đen của tôi
-Mày biết tao coi mày như chị em. Mày đau tao cũng đau.
-Vì đó là?
-Mẹ Nam...-Giọng Giang nhỏ xíu và khàn đục. -Nhưng Nam không quên được mày...
Mọi chuyện dần trở nên sáng tỏ. Đơn giản và rõ ràng. Tôi nhớ ra rồi. Cái buổi chiều vàng rực hoa hướng dương ấy. Nam đã nấp sẵn bên tủ đồ, rồi bất thần xông ra ngay khi tôi vừa khóa tủ quay đi. Anh nắm lấy tay trái của tôi. Tôi giật mình tránh sang một bên. Không ngờ anh bổng kéo tôi vào lòng và...hôn tôi. Răng anh va vào cằm tôi đau điếng. Sau này anh mới nói đó là nụ hôn đầu tiên của anh và chỗ chúng tôi dựa vào chính là ngăn tủ 25C. Cảm giác khi đó thật ngọt ngào.
Tôi để cho nước mắt chảy dài trên mặt, chuyện như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
***
Giang dùng mu bàn tay lau nước mắt cho tôi. Nó ôm lấy vai tôi, giọng rất nhẹ:
-Mày biết không? Khi một người con trai bỏ đi mà không hề ngoảnh lại. Có hai khả năng
...
- Một là, anh ấy thực sự không muốn gặp lại.
...
Hai là anh ấy...đang khóc.




thaongan_kyo
thaongan_kyo
S MOD
S MOD

Tổng số bài gửi : 2
Join date : 07/10/2010

Về Đầu Trang Go down

KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI... Empty hix hix

Bài gửi  Admin Sat Jan 29, 2011 4:07 pm

có vấn đề oy Ngân ơi.hahahaha
Admin
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 44
Join date : 01/10/2010
Age : 33
Đến từ : Bình Định

https://cfc-c10d.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI... Empty Re: KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI...

Bài gửi  thaongan_kyo Sat Jan 29, 2011 8:37 pm

doc thi doc di, van de gj
thaongan_kyo
thaongan_kyo
S MOD
S MOD

Tổng số bài gửi : 2
Join date : 07/10/2010

Về Đầu Trang Go down

KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI... Empty Re: KHI ANH ẤY BƯỚC ĐI KHÔNG NGOẢNH LẠI...

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết